Cảnh đồng ruộng vùng Thất Sơn lãng mạn, nên thơ. Khi nói về Bảy Núi, vùng bán sơn địa của tỉnh An Giang, người xưa thường dùng cụm từ “Thất Sơn huyền bí”. Ngày nay, dù đã sang thế kỷ XXI đã hơn chục năm, nhưng nhiều huyền thoại bí ẩn vẫn còn phủ trùm những ngọn núi ở vùng biên thùy Tây Nam này. Trong đó, đậm màu huyền thoại nhất có lẽ là câu chuyện về núi Nước.
Núi thấp nhưng khách cũng phải trèo đá cheo leo. Núi Nước là một trong tổng số 37 ngọn núi thuộc các huyện Tri Tôn, Tịnh Biên, Thoại Sơn và thị xã Châu Đốc của tỉnh An Giang. Gọi núi Nước vì vào mùa nước nổi, cánh đồng bao quanh núi ngập tràn nước. Giữa màu nước đỏ phù sa giàu có ấy, núi nhô lên, nên người xưa đặt tên như vậy. Đá Con Cóc. Núi Nước đúng là cảnh tiên nơi hạ giới, nhiều tảng đá mang hình thù vừa lạ vừa quen khiến du khách viếng thăm phải luôn... động não. Đến đây, khách sẽ bái phục bàn tay thiên nhiên tài hoa đã khắc tạc đá thành những hình ảnh đơn sơ, tạo ấn tượng tâm linh kỳ bí. Bên hông trái Linh Bửu Tự là hòn đá khổng lồ trông như trái xoài rụng, vậy mà người ta “gán” cho nó cái tên Trứng Đá. Còn Miệng Bà Chằn là cục đá hình ôval, không có mắt mũi, chỉ có cái miệng chành bành trông ghê rợn. Đá Con Cóc dáng lom khom như cóc đang nhảy. Một vách núi có một vết khuyết giống bàn chân dẫm. Thủ lễ Nguyễn Văn Đổng nói đó là Bàn Chân Tiên; rồi ngâm nga: “Bàn chân trên đá còn in dấu / Chứng tỏ Phật Tiên đã xuống trần”. Núi Nước còn có cục đá y chang cái lưỡi con người... Miệng Bà Chằn. Thủ lễ Đổng vừa phủi bụi đất vừa chỉ vào hai vết lõm lờ mờ, mà tôi phải cố nhìn kỹ rồi tưởng tượng theo lời mô tả của ông ta mới thấy dấu lõm của hai ‘đầu gối’ mà ông bảo đó là ‘dấu Tiên quỳ’. Còn Vồ Ông Tượng to lớn thì có, nhưng thực tình rất khó nhìn ra hình dáng một... con voi. Sân Tiên là tảng đá trên cao nhứt núi, rộng khoảng 20 mét vuông. Đứng nơi nầy, nhìn khắp xung quanh phong cảnh vừa hùng vĩ với núi non trùng điệp, vừa lãng mạn với ruộng vườn xanh mướt, lẫn trong đó là những ngôi nhà nông thôn xinh xắn, thanh bình, du khách có cảm tưởng như đang phiêu diêu trên ngàn mây. Đáng nói là núi chỉ toàn đá tảng to lớn, vậy mà nơi nào có kẽ hở là có cây mọc, tỏa bóng mát. Đá Ông Tượng. Bên trong một hõm đá có tượng con rùa xây bằng đá núi và xi măng nổi cao trên một bệ đá. Ông Leo kể: “Hồi xưa, Thiên Địa hội thấy núi Nước có long mạch nên ếm. Đức Bổn sư biết, phá ếm bằng cách xây con rùa nầy. Người dân địa phương gọi đó là thần Kim Quy”. Mùa nắng hồ khô rang. Nhưng mùa mưa, hồ lúc nào cũng có nước. Đặc biệt có cả ‘nước lớn, nước ròng’. Nhìn xuống chân núi, cánh đồng xanh mướt lúa, có chiếc cầu cây bắc ngang đẹp như tranh. Đầu cầu có tảng đá to có hình hai con voi. Bà Ê bảo đó là voi thần của Hai Bà Trưng, là cục Đá Ông Tượng. Ông Leo nói quả quyết: “Nội núi Nước nầy, cục đá nào cũng đẹp, cũng linh thiêng. Nhưng cục Đá Ông Tượng là đẹp nhứt, ý nghĩa nhứt”. Hiện nay, ngoài các ngày lễ lớn đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa, ngày thường khách viếng núi Nước rất ít. Nếu được quy hoạch, quảng bá, núi Nước sẽ là trọng điểm du lịch An Giang, vì leo núi dễ như chơi. Trước khi đến núi Nước “lội” trong mê cung huyền thoại, bạn nên thưởng thức cháo bò tại một quán duy nhất ở thị trấn Ba Chúc, quán Sáu Xệ. Không giống cháo bò Tri Tôn, cháo bò ở đây được nấu với huyết cùng lòng bò mới xả thịt nên vị cháo có sự bùi béo của huyết tươi, lại điểm xuyết cái dai giòn xừn xựt của những lá xách, bao tử, ruột già, ruột non, tim, gan bò vừa chín tới. Ăn xong, ghé nhà mồ Ba Chúc mua mấy bịch bánh phồng khoai mì nướng đem theo ăn núi. Bánh vừa giòn vừa thơm mùi nếp trồng trên ruộng cao. Đặc biệt nếu mua bánh đem về nhà, mấy bữa sau mở dây thun ra, cắn miếng nào nhai cũng giòn rụm. “Cụ Ngô Lợi còn có tên là Hữu, sanh năm Canh dần (1829) tại Dội (gần biên giới, thuộc Châu Đốc). Cuộc đời cụ là một tấm gương đạo đức, trong sạch, có khí tiết. Thuở nhỏ sinh hoạt thế nào không biết. Lớn lên đi tu. Lấy bốn chữ Bửu Sơn Kỳ Hương của Phật Thầy làm đạo, giữ tứ ân, trọng hiếu nghĩa. Tín đồ khá đông, mà toàn thể đều được dạy tôn thờ Phật Đạo, dạy cư sĩ tại gia. Bởi trong bốn ân có ân Tổ quốc cho nên cụ ghét Tây, mến những kẻ trung lương ái quốc. Cụ có liên lạc với cụ Quản Thành, một đại đệ tử của Phật Thầy và là một lãnh tụ nghĩa binh chống Pháp. Vì vậy mà nhà cầm quyền thực dân nghi ngờ cụ và cũng do đó mà tông tích của cụ rất bí mật. Pháp có mấy lần tìm bắt, nhưng bắt không được. Cụ viên tịch hồi năm Canh dần (1890) trong lúc không đau ốm gì. Truyền rằng xác cụ được một mãnh hổ cõng vào dấu trong một hang núi và xác ấy khô lại, không hôi thối”. (Nguyễn Văn Hầu, Nửa tháng trong miền Thất Sơn) Bài: Cúc Tần - Ảnh: Phương Kiều |
Điểm đến (Thư viện) > An Giang >